[Fanfic DC] Bên Cửa Thấy Nhành Hoa
  • Ran bây giờ mới hiểu, vì sao anh lại yêu cầu cô ra ghế sau. Đó là vì trong lúc lái, nếu cô vị trí phụ lái, vậy thì va chạm sẽ rất nguy hiểm. Theo bản năng Shinichi chắc chắn sẽ lạc tay lái, từ đó người ngồi cạnh anh sẽ chịu tất cả vết thương. Ran vừa ra sau đã thấy Shinichi chồm lên người cô che chắn lại, anh bị đập đầu nhưng cô chỉ bị va phải lồng ngực anh, Shinichi người toàn vết thương, đã ngất lịm đi, Ran chỉ nghe thấy một tiếng động lớn inh ỏi. Shinichi bảo vệ cô như vậy nên cô không bị gì cả.
  • Chỉ là lúc xe dừng lại va vào đường, một dòng chảy ấm đỏ rơi trên má cô.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi… Anh làm sao vậy?
  • Ran hoảng hốt, cô không dám ở lâu trên xe, càng không dám động đậy, chỉ sợ Shinichi làm sao. Shinichi vẫn chưa lịm hẳn đi, tay anh run rẩy, cử động cũng đau.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ngồi…yên…Ran
  • Ran òa khóc nức nở. Nước mắt rơi xuống ướt đẫm má, cô thì thầm.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi anh không sao đâu, anh nhất định không sao đâu.
  • Vậy mà mãi không có tiếng trả lời.
  • Trong xe va chạm không thể ở lâu, Ran run run gọi cứu thương, không dám di chuyển ra ngoài. Giọng cô nghẹn ngào, nhưng hành động lại bình tĩnh lạ thường. Cô gọi điện thoại báo vị trí mình bị thương, cho dù giọng sắp nghẹn khóc đến mức không nghe được, nhưng cô vẫn nghe bên kia chỉ huy.
  • Kiểm tra Shinichi… Kiểm tra khắp người anh, chỗ nào cũng chảy máu, nên cô không thể di chuyển đi đâu được. Cô cố gắng cố định anh lại, nhưng tay cứ rung như cái sàng. Cô vỗ nhẹ Shinichi, cố lay tỉnh anh, rồi báo lại cho bên kia. Người nhận điện thoại khá bất ngờ cho dù trong tình trạng thế này cô vẫn bình tĩnh, sau đó họ điều xe cấp cứu đến.
  • Ran cảm thấy hai mươi phút đó là hai mươi phút dài nhất cả cuộc đời mình. Đến khi tiếng xe cứu thương đến, Ran vẫn chưa cử động chút nào. Nhân viên y tế nhìn vào trong xe, nhìn thấy Ran dù khóc ngất nhưng vẫn bình tĩnh thì giật mình.
  • Người qua đường
    Người qua đường
    Ai bị thương?
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Ran nói.
  • Anh ấy ôm tôi nên bị va đập, tôi chưa di chuyển gì cố định anh ấy. Hôn mê mười phút rồi, cố gắng gọi nhưng anh ấy vẫn chưa tỉnh lại. Có thể vết thương ở đầu, xương sườn có vẻ bị gãy.
  • Ran mô tả từng chỗ một, bác sĩ liếc nhìn cô.
  • Người qua đường
    Người qua đường
    Còn cô thì sao? Có chỗ nào bị thương không?
  • Ran bình tĩnh lau nước mắt, không biết đang nghĩ gì. Cô nhìn mọi người đưa Shinichi lên cán cứu thương, rồi mới ra ngoài. Lúc này mới thấy gáy hơi đau nhói. Hai tay cũng bị mảnh kính cứa phải. Nhưng nãy giờ cô không có cảm giác đau. Nhân viên cứu hộ nói cô.
  • Người qua đường
    Người qua đường
    Chúng tôi sẽ sơ cứu cho cô trước.
  • Ran gật đầu, không rời khỏi Shinichi một bước. Từ lúc lên xe cấp cứu,
  • Cô không rơi một giọt nước mắt nào nữa, trông có vẻ rất bình tĩnh. Có làm gì cô cô cũng không than đau như thể không có chút cảm giác nào. Sau khi băng bó, đoàn người cũng đã đến bệnh viện.
  • Chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật, theo kết quả chụp CT thì có vẻ não có máu đọng. Tình trạng gan không ổn nên chúng tôi sẽ tiến hành cả hai phẫu thuật cùng lúc.
  • Ran biết, nếu anh không che chắn cho mình, thì anh không đến mức bị thương đến vậy. Cô nhướn mày, nhìn đèn cấp cứu nhấp nháy. Cô gật đầu.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Tôi đã hiểu.
  • Người đến đây ai cũng gần ranh giới sinh tử, chỉ mỗi Ran khóc đủ, mắt đỏ hoe vẫn có thể lấy lại cảm xúc như vậy. Bác sĩ không nói gì nữa đi vào bên trong, lúc này Ran mới rót cho mình một ly nước ấm để thông cổ, sau đó nhìn đồng hồ treo tường. Ca phẫu thuật dự kiến tám tiếng hoặc hơn, cô sẽ không đi đâu cả. Cô muốn lúc anh ra khỏi đấy, cô là người đầu tiên nhìn thấy anh mạnh khỏe trở về.
  • Trong con ngươi tím nhạt có thứ ánh sáng nọ dịu dàng như bông, cô lấy sổ tay, gọi cho luật sư riêng của Shinichi.
  • Luật sư của Shinichi làm việc cho anh từ lâu, Ran chưa từng thử liên hệ cho anh ta. Ở cạnh Shinichi đã lâu, Ran biết cách làm sao để xử lý khủng hoảng, việc Shinichi ngã bệnh tuyệt đối không cho ai biết được. Vì vậy cô gọi cho anh ta. Jay là luật sư mà Shinichi từng nhắc đến một lần với Ran, rằng anh ta cố vấn tài sản cho anh, cũng là người mà anh rất tin tưởng. Ran khi ấy không ngờ sẽ có ngày mình phải mời người này đến nói chuyện.
  • Jay
    Jay
    Xin chào cô Ran Mouri, tôi là Jay, luật sư riêng của Shinichi.
  • Ran gật đầu, Jay mãi đến khi nói chuyện với cô, mới biết cô là thư ký riêng của Shinichi. Mà tin của cô mang đến làm anh ta lịm người.
  • Jay
    Jay
    Ngài Kudou bị ám sát?
  • Ran ừ, sau đó cung cấp thông tin cho anh ta.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Tôi đang ở bệnh viện XXX, anh đến đây đi.
  • Jay biết đây là tin quan trọng, không ngại nửa đêm chạy vội qua.
  • Khi anh ta nhìn thấy Ran, anh ta kinh ngạc một lúc lâu. Ran ngồi đợi trước cửa cấp cứu, cô và Shinichi là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng Ran ngồi đó trông có vẻ rất cô đơn. Mắt cô sưng đỏ có vẻ vì khóc quá nhiều, khắp người cũng bị băng kín lại. Có thể thấy cô chưa từng đi đâu.
  • Thật kỳ lạ.
  • Nhưng Jay biết người được Shinichi cung cấp số của mình không phải người bình thường, nghĩ đến bản di chúc Shinichi viết, anh ta tiến đến gần cô hơn. Thì ra đây chính là đối tượng tò mò của anh trong những ngày vừa qua.
  • Jay
    Jay
    Xin chào, tôi là Jay, luật sư riêng của ngài Kudou.
  • Jay lên tiếng chào hỏi trước, Ran bấy giờ mới ngẩng đầu lên.
  • Ran nhìn thoáng anh ta, trong một phút anh ta như nhìn thấy một Shinichi khác. Cô tiều tuỵ mệt mỏi, nhưng ánh mắt đề phòng lẫn nghi ngờ, cảm giác người đứng trên cao làm chủ tất thảy khiến Jay bất ngờ lúc lâu.
  • Cô đứng dậy, vươn tay.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Tôi là Ran Mouri.
  • Jay vừa bất ngờ, lại cảm thấy đây là đương nhiên. Sao anh ta không nghĩ ra cô là Ran? Jay lúc này mới lưu tâm đến cô hơn.
  • Ran… Jay quan sát cô từ trên xuống dưới, cô không mặc đắt tiền, cũng không hề có gì kì lạ, qua câu chuyện của cô, Jay mới biết cô ấy mới đưa Shinichi vào bệnh viện. Ran tất nhiên không biết, Jay đánh giá cô vì không ai biết anh ta là ai, và Shinichi cũng từng nhắc đến cô với anh. Shinichi là người có tiếng tăm, vậy mà việc anh vào viện đến giờ truyền thông chưa biết gì, có thể thấy Ran đã bảo mật thông tin. Jay chợt nghĩ, không biết Ran là người thế nào.
  • Như vậy cô Ran nghi ngờ có người muốn ám sát hai người?
  • Jay đã làm với Shinichi hồi lâu, nên hiểu rõ người trong giới này không ai dễ nói chuyện cả, chuyện ám sát cũng như câu chuyện phiếm hàng ngày. Ran nhớ lại rồi đáp,
  • Trên xe, phanh bị cắt đứt, nếu không phải cố ý mưu sát thì là gì? Tôi đã báo cho cảnh sát, cảnh sát sẽ sớm liên hệ với anh. Còn nữa, tôi đang thu nhập bằng chứng về ông Sato Kudou- chú của Shinichi. Nếu Shinichi đã tin tưởng anh, tôi tin anh sẽ biết làm thế nào tiếp theo.
  • Jay thú vị cong môi, sau một thoáng ban đầu, anh mới xác định tại sao Shinichi lại tin tưởng Ran như thế. Ran nói mấy câu đã vào trọng điểm, dứt khoát, còn đoán được anh ta có thể làm được gì.
  • Đồng thời, anh ta hiểu tại sao lại có bản di chúc kia. Jay hỏi bác sĩ chẩn trị tình hình Shinichi, sau đó lại nhìn Ran.
  • Jay
    Jay
    Trước đó, tôi nghĩ cô sẽ cần nghe di chúc của ngài Kudou. Cô Mouri, ngài Kudou lập di chúc về việc khi ngài ấy có chuyện khẩn cấp thì sẽ có những dự trù thế nào. Bản di chúc này chắc cô cũng cần biết đến.
  • “…”
  • Di chúc? Anh mới bao nhiêu tuổi, lại để lại di chúc rồi? Rốt cuộc thì phải sống trong sợ hãi thế nào mới phải đề phòng rủi ro đến mức độ này? Ran đột nhiên hỏi:
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Anh ấy lập nó bao giờ?
  • Jay không biết sao Ran lại hỏi vậy, nhưng vẫn đáp lời.
  • Jay
    Jay
    Di chúc được lập ngày 16/12.
  • Nghe đến đây Ran bỗng lịm người đi.
  • Ran không vui vẻ gì, nhưng Jay không làm cô lo lắng mà vào đề ngay.
  • Jay
    Jay
    Cô Mouri đừng nghĩ nhầm, di chúc này không phải như cô nghĩ đâu. Shinichi lập nó đề phòng cho những trường hợp khẩn cấp, tôi nghĩ bây giờ nói với cô cũng chẳng sao.
  • Ran ừ, đằng sau phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn, Ran ngồi nghe Jay nói về di chúc của anh.
  • Toàn bộ tài sản của Shinichi, để lại cho một người- Ran Mouri.
  • Tuy đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng nghe những điều này, Ran vẫn run tay. Cô tưởng mình đã khóc cạn nước mắt khi thấy Shinichi ôm mình rồi, nhưng dù có cứng cỏi đến thế nào, tin tức này vẫn khiến lòng cô nặng trĩu.
  • Tình cảm của cô rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng sâu thế nào chỉ mình cô biết.
  • Tờ di chúc này khiến Ran khóc không thở được.
  • Em xin lỗi, Shinichi… Em đã cố gắng không khóc…
  • Em cần tài sản của anh để làm gì chứ?
  • Ran lặng lẽ khóc, Jay khi này mới biết toàn bộ cố gắng của Ran trước đó đều là giả vờ. Cô khóc đến run lẩy bẩy, Jay rút một tờ khăn giấy ra đưa cho Ran. Ran nhận lấy, sau đó chùi hết nước mắt. Ran khóc nhanh mà nín cũng lẹ làng, cô không phải người chỉ biết ngồi khóc.
  • Lúc cô ngẩng đầu, đôi mắt đã không còn hoang mang nữa. Cứng rắn hơn, cũng hạ quyết tâm không còn gì nữa. Jay không ngờ có người lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh đến vậy. Ran cũng không nói gì ngoài chuyện:
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Được rồi, anh đưa list tài sản cho tôi xem.
  • Jay đã chuẩn bị sẵn giấy tờ, đưa cho Ran xem. Trong này là những gì Shinichi tích góp những năm qua.
  • Shinichi có tất cả bất động sản, cổ phần của Pr.Life đều được liệt kê trong này. Thậm chí cả việc anh có một số tài sản khác cũng có liệt kê. Càng đọc, Ran càng nhủ mình phải bình tĩnh, nếu cô không kiên cường, Shinichi tin tưởng cô cũng vô ích.
  • Ran đọc một lúc, sau đó hiểu tại sao họ lại nhắm vào anh. Chỉ cần anh không ngã xuống, thì Pr.Life tuyệt đối không ngã xuống. Shinichi biến Pr.Life có cổ phần lên gấp mấy lần hiện giờ, nhưng anh thậm chí còn không muốn nó là của riêng mình. Nếu không, tại sao anh đưa cho cô dễ dàng như thế.
  • Ran nhìn Jay:
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Tôi muốn anh giữ bí mật chuyện Shinichi nằm đây.
  • Jay gật đầu, Shinichi nằm trong đó, Ran cũng nhận được những gì cần nhận. Chuyện của anh ta đến đây là chấm dứt. Nhưng không hiểu sao, anh rất muốn biết Ran sẽ giải quyết mớ bòng bong này thế nào.
  • Mà Ran cũng không làm anh thất vọng. Chỉ vài tiếng sau, cô đã soạn xong những phương án hiện tại. Chuyện Shinichi hôn mê phải giấu nhẹm không cho một ai biết cả. Nhất là công ty.
  • Việc đầu tiên, là báo cho các phòng ban sếp đi công tác. Ran là thư ký riêng của anh, bình thường cô không tỏ ra gì, không có nghĩa cô không biết cách xoay sở. Ran báo xong, mọi người cũng chẳng thấy gì lạ. Dù sao Ran cũng là người thông báo những chuyện thế này. Shinichi vắng mặt ở công ty mười ngày nửa tháng cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.
  • Ran đã sắp xếp xong lịch trình, hầu như ai muốn gặp Shinichi đều vào phải thông qua Ran trước. Việc này phải cảm ơn Shinichi, ngày thường anh giao cho Ran rất nhiều việc, hầu như chuyện gì cũng thông qua cô cả, nên nhân viên chẳng có dị nghị gì. Thay vì liên hệ trực tiếp với sếp, Ran có vẻ dễ nói chuyện hơn nhiều.
  • Ran liên hệ xong, thì phòng cấp cứu cũng đổi đèn. Cô đứng dậy nhìn bác sĩ ra ngoài. Bác sĩ vừa làm một ca khó, nhưng biết Ran lo lắng nên nói ngay.
  • Quần chúng
    Quần chúng
    Tình trạng của anh ấy đã ổn định, nhưng não chấn thương nhẹ, nên tạm thời chưa tỉnh lại ngay được. Chúng tôi sẽ theo dõi thêm.
  • Ran thẫn thờ một lúc, sau đó ánh mắt dần cương quyết hơn.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Tôi có thể thăm anh ấy không?
  • Quần chúng
    Quần chúng
    Tình trạng của anh ấy đã ổn định, nhưng chúng tôi cần theo dõi thêm, cô có thể gặp anh ấy ở phòng hồi sức.
  • Vậy là Ran không nói gì nữa, cô cũng không có tâm trạng để về nhà, nên ngồi trong hành lang bệnh viện đợi đến giờ thăm Shinichi.
  • Ran cầm điện thoại của Shinichi thì thấy một số lạ gọi đến. Heiji…
  • Trong điện thoại của anh không có mấy người, Heiji là một trong những người anh lưu lại, tần suất gọi cũng rất nhiều. Ran chọn nghe máy, Heiji còn nghĩ là Shinichi nên chào hỏi như mọi khi.
  • Hôm nay đi bar không, tôi về rồi.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Anh là gì của Shinichi?
  • Giọng nói của Ran rất bình tĩnh. Heiji suýt thì không tin vào tai mình, Shinichi đang ở đâu, sao lại có cô gái nào đấy nghe điện thoại của anh? Heiji cảnh cáo.
  • Hattori Heiji
    Hattori Heiji
    Cô đang lấy điện thoại của Shinichi thì mau trả lại cho cậu ấy.
  • Ran nghĩ một lúc, hỏi mấy câu đơn giản đã có thể biết là người nọ là gì với Shinichi. Mối quan hệ của Shinichi thật đơn giản, Hattori Heiji, người này cũng không phải người đơn giản gì. Thì ra anh ta chính là tên da đen Shinichi hay nhắc đến. Không ngờ lần đầu tiên gặp mặt của hai người lại thế này. Ran tối mặt, Shinichi còn định giới thiệu cả hai với nhau… e rằng…
  • Ran nghĩ gì lại nói.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi đang ở bệnh viện, anh sang đi.
  • Ran nghĩ rằng Heiji là một người bạn tốt của Shinichi. Nên cô mới báo anh tình trạng của Shinichi.
  • Có lẽ cô đánh giá thấp quan hệ của hai người, bởi vì chưa đầy mấy phút sau, Heiji đã xuất hiện ở cổng bệnh viện, dáng vẻ đầy lo âu.
  • Heiji tìm thấy Ran ngay, anh quan sát cô một lúc, rồi mới âm thầm thở dài. Thật ra, anh không rõ Shinichi có thích con gái không, hay là anh theo hình mẫu thích hiếm lạ. Nhưng bây giờ nhìn Ran thế này, làm gì có chuyện anh không thích con gái. Ran chỗ nào chẳng giống con gái, trừ việc cô có ánh mắt quá lạnh lùng. Như thể chẳng quan tâm đến ai vậy. Heiji là người từng trải, còn ở trong thương trường bấy lâu, gặp qua nhiều người nên chẳng mấy mà đánh giá được Ran. Sau đó, anh liền đề phòng. Tuy biết chuyện Shinichi thích thư ký riêng, nhưng ai mà biết được anh ấy thích bao nhiêu.
  • Shinichi có nhắc đến Ran, nhưng vị trí của Shinichi khá đặc biệt, Heiji biết sau lưng Shinichi còn rất nhiều mối nguy không giãi bày được cùng ai.
  • Hattori Heiji
    Hattori Heiji
    Shinichi đâu? Tôi muốn gặp cậu ấy.
  • Ran quan sát anh, biết rõ sự lo lắng của anh không phải giả. Còn nữa, Shinichi hiếm khi nói về ai, nhưng có lần đã nhắc về Heiji. Như vậy có thể thấy anh không đề phòng người này. Tuy vậy, Ran không dám đặt cược. Cô và Heiji âm thầm quan sát lẫn nhau, mãi đến khi cả hai yên tâm rồi, mới có thể ngồi xuống nói chuyện phiếm.
  • Một mặt khác, Ran biết anh ta là ai.
  • Hattori Heiji, ở phương này có mấy người có cái tên nào. Không ngờ hai công ty đối đầu nhau, nhưng ông chủ lại là bạn thân chí cốt. Bất ngờ thật đấy. Ran nhìn mặt đoán ý chẳng thua kém gì Shinichi, nên cô an tâm kể với anh về tai nạn của hai người. Heiji tức quá bật cười.
  • Tưởng gì, lại là lão già đó. Đã lớn tuổi mà còn ham hố quá, Pr.Life rách này muốn thì cứ vứt cho ông ta. Cần gì phải mua dây buộc mình? Đúng là chỉ có Shinichi mới phiền như vậy.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    “…”
  • Ran ban đầu còn hơi lo lắng, nghe Heiji nói xong thì đã vứt luôn sự lo lắng. Tính cách này chẳng khác gì với Shinichi cả. Shinichi không nói ra, còn Heiji có bao nhiêu đều diễn hết trên mặt. Mặt hoa da phấn, cứ nghĩ Heiji là công tử ăn chơi trác táng. Nhìn anh ta không mấy thâm sâu, nhưng Ran biết vẻ mặt này chỉ là diễn cho người khác xem. Những người như thế mới đáng sợ.
  • Heiji đến, đầu tiên là nói chuyện với Ran.
  • Cậu ấy thật sự mang hết tài sản kí tên cô?
  • Nhắc đến chuyện này, Heiji lại cảm thấy mình hiểu thêm về Shinichi rồi. Shinichi vốn dĩ không trọng tiền bạc, nhưng tài sản của cậu ấy đều là mồ hôi nước mắt của cậu ấy, vậy mà cũng không tiếc bỏ xuống. Xem ra, Shinichi quả thật yêu cô gái trước mặt này đến tận xương.
  • Ran gật đầu. Heiji lại tiếp tục nói.
  • Hattori Heiji
    Hattori Heiji
    Mấy ông già cổ đông trong công ty, nếu biết được chuyện này thì lại lo sốt vó. Có phúc thì cũng hưởng, có họa mình Shinichi chịu.
  • Ran cảm thấy Heiji lo lắng là hoàn toàn có khả năng. Gần đây công ty vẫn đang ký hợp đồng, nhận thêm nghệ sĩ. Cuối năm đầu tư một bộ phim lớn, kinh phí còn rất nhiều. Nếu lúc này không duy trì số vốn cần thiết, chẳng mấy chốc nó sẽ rơi vào tay người khác. Ran đã thấy bộ phim ấy, cô tin chắc nếu đầu tư phim sẽ thành cái bánh mà ai cũng thèm thuồng. Mà trên hết, Pr.Life cũng là cái bánh mà ai cũng muốn xé.
  • Heiji nói với cô.
  • Hattori Heiji
    Hattori Heiji
    Tài chính thì đừng lo, tôi duy trì giúp cô. Chỉ cần duy trì cho đến khi Shinichi tỉnh dậy. Heiji có thực lực, tài sản cũng chẳng ít hơn Shinichi là bao. Ran nghe thấy càng thêm hiểu hai người quả thật thân nhau.
  • Nhưng cô suy nghĩ xong, lại nói một câu Heiji không ngờ được.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Không, để Pr.Life phá sản đi.
  • Ran thản nhiên nói với Heiji một câu như vậy. Anh không tin được nhìn Ran, tuy chỉ mới tiếp xúc với cô có mấy phút, nhưng người Shinichi chọn, không thể thiển cận như vậy chứ.
  • Ran không giải thích gì thêm, Heiji đã hỏi cô.
  • Hattori Heiji
    Hattori Heiji
    Cô đang nói gì vậy? Cô có điên không? Pr.Life là tâm huyết của Shinichi đấy, cô nói phá sản là phá sản hay sao? Cô có còn lương tâm không? Cậu ấy đem hết tài sản giao cho cô, bây giờ cô lại nói để nó phá sản? Hay có được chút tiền đó rồi, cô không cần duy trì Pr.Life?
  • Heiji càng nghĩ càng tức giận, Shinichi đúng là có mắt như mù. Ran cũng không lên tiếng giải thích, trước giờ cô không thích giải thích gì, mà Heiji cũng chưa thân quen đến độ ấy. Ran nói với Heiji.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Anh không cần nhúng tay vào Pr.Life để duy trì nó đâu. Tôi muốn xem họ sẽ làm gì tiếp theo.
  • Hattori Heiji
    Hattori Heiji
    Vậy sao cô còn giữ kín việc Shinichi vào bệnh viện? Cậu ấy mà ngã đổ, không phải bọn họ sẽ càng thấy việc thuận lợi hay sao?
  • Ran quay đầu cười khẽ, nhưng nụ cười của cô hơi tối tăm, gần như không có chút cảm thông nào. Ran cười như vậy, Heiji lại lạnh cả sống lưng. Hình như anh có gì hiểu nhầm Ran sao? Đây là cô gái nhỏ nhắn đáng yêu mờ nhạt trong miệng tên kia sao? Ran nhấp một ngụm nước ấm.
  • Ran quay đầu, trong lúc đó Heiji lại thấy cô cười rất dịu dàng, trông vô hại cực kì. Cô mấp máy môi.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Đúng vậy, việc rất thuận lợi.
  • Ran nói xong chỉ rảo bước đến hành lang, mua một cốc sữa ấm, trông bình tâm như vại không lo lắng chút nào. Heiji có cảm giác không hiểu nổi Ran, nhưng anh muốn chờ Shinichi tỉnh dậy, nên cũng không đi đâu cả, mà chỉ đến ghế đối diện ngồi chờ.
  • Suốt cả đêm, Ran không ngủ chút nào. Sáng ra, chẳng biết thông tin Shinichi nhập viện tại sao lại lộ ra ngoài. Vì vậy, toàn bộ group chat nhất thời nổ tung!
14
Chương 64